Thanh xuân là con đường một chiều
Thanh xuân mỗi người giống như đi trên con đường một chiều, chỉ có thể tiến về phía trước.
Những gì đã đi qua thì chẳng thể quay lại nữa. Có người dừng lại và người kia vẫn phải bước tiếp.
Sáng ngồi cafe, cô bé bàn bên lẩm nhẩm hát theo bài tiệm đang mở: "Dành tất cả thanh xuân chỉ để thương một người", rồi thì "Giờ chỉ là giấc mơ".
Một trong những điều làm người ta hối tiếc nhiều nhất khi nhìn lại, là lúc người ta tự hỏi “cả tuổi thanh xuân của mình đã làm gì?”.
Thời gian trôi qua nhanh đến mức, khi nhìn lại, thì đơn vị tính đã là “5 năm rồi”, “10 năm rồi”…. nhanh đến mức người ta không thể hiểu nổi là nó qua lúc nào không hay.
Rồi cả tuổi thanh xuân mình đã làm gì trên con đường một chiều ấy?
5 năm cấp một, bốn năm cấp hai, ba năm cấp ba, bốn năm đại học là tổng cộng 16 năm đẹp nhất cuộc đời đã chôn vùi trong sách vở.
Và với một người bình thường, khi ra trường lúc này vào tầm 22 tuổi, thêm vài năm nữa, ai cũng ra trường, đi làm, trải qua vài mối tình và bắt đầu sống chậm lại.
Khi hai người yêu nhau, lúc mà con tim điều khiển là chính, thì suy nghĩ thường trực nhất là “mình sẽ yêu mối tình này đến trọn đời”.
Rồi khi chia tay, câu trách cứ khủng khiếp luôn là “em đã dành cả tuổi xuân cho anh”.
Vài năm sau, người ta cũng quên mất là mình đã từng yêu nhiều đến thế nào.
Có một cậu bé tới tìm mình hỏi rằng khi nào thì biết mình đang yêu. Mình bảo là khi mà trong đầu mình lúc nào cũng chỉ có người ta: đang làm gì, ăn chưa, ngủ chưa, về nhà an toàn không.
Đi đâu có gì hay thì người đầu tiên mình muốn khoe chính là người ấy. Khi buồn mình muốn người ta là người đầu tiên biết.
Lúc nào cũng cầm điện thoại, chỉ mong có tin nhắn tới là của người ta.
Cậu bé cảm ơn mình và cười rạng rỡ.
Cảm xúc là thứ bị đánh mất lớn nhất sau những đổ vỡ, thật khó để có lại được cảm xúc cho chính mình.
Và điều tốt đẹp nhất sau đổ vỡ là câu trả lời dành cho nhau với câu hỏi: có hối tiếc về những điều đã trải qua không? câu trả lời là Không.
Khi không hối tiếc cho những gì đã qua, thì đó là hạnh phúc, hạnh phúc vì đã dám sống, đã dám dành cả tuổi thanh xuân của mình cho những trải nghiệm.
Và cuộc đời này, chẳng có gì lớn lao ngoài những trải nghiệm. Có những trải nghiệm được trả cái giá rất đắt. Lúc đó nên vui, vì ít ra, mình có cái gì đó để mà mất.
Nhất là cả thời thanh xuân của mình...
Bình luận